“Những điều chưa kịp biết” – LAM

“Những điều chưa kịp biết”

Mình không nhớ bản thân đã trải qua cái Tết đầu tiên vắng ông như thế nào. Cũng không nhớ được cái Tết năm mười ba tuổi ấy, không có ông mình đã trải qua ra sao. Mình chỉ nhớ từ ngày ông mất, đến Tết, mây đen giăng trước cổng khiến trời bỗng nồm nà. Mấy đợt lá xanh rụng xuống, rồi lại đến thời tiết những chiếc lá non. Cây mai không trổ bông như mọi năm, trái gió bão bao nhiêu cái Tết thiếu vắng người trông ngó, ươm quét và cô đơn.

Đôi khi, mình chợt nghĩ rằng phải chăng nó để hết những nụ hoa đẹp nhất lên bầu trời, như để người đã khuất được ngắm nhìn khi về thăm. Mỗi năm, vào đêm cuối trong ngày ba mươi tháng Chạp hàng năm, em cùng cha nhắc một mâm cơm dâng lên như thuở trước.

Mình lớn quá chừng khi cứ về nhà lúc nào ông sẽ phải rời đi, để tất thảy sợ thu rời sẽ chậm dịt. Chắc em, khi đi học cấp ba về trọ, đã quen những điều này, đã biết bao lần mình muốn nhón chân lên để khảm phá điều đẹp xinh đẹp ngoài kia, để được bay trên khoảng trời của riêng mình, để rồi xa cái ôm ấm áp của ông, trở thành một người lớn kiên cường và vững chãi.

Ngày xưa muốn tìm ông, cứ chạy là ra vườn tìm luống rau, luống cải, sẽ thấy ông đang hì hoay dùng rào cho luống mì len mầm vì biết mình thích ăn cay nhất. Ngày xưa muốn gặp ông, chỉ cần ra thềm nhà một buổi trưa oi ả, sẽ thấy ông vừa ăn trầu vừa nhìn đàn mùi thả tách trà ớt, hoặc quay bên kéo bánh lò thổi. Ngày xưa muốn tìm ông, cứ ra giường nằm buổi tối, chắc chắn sẽ thấy ông đọc kinh gõ mõ, đọc Phật Tổ mỗi buổi xe chiều. Mình háo hức chờ ông bấm bim bim về mua ở trường, còn ông sẽ quở trách mình, vì toàn ăn những thứ linh tinh.

Hồi đó, mình đâu biết, bây giờ muốn tìm ông có thể lúc lại và lật bức ảnh, tấm năm nào chụp cùng nhau, có thể gửi gấp quá lâu. Để rồi sực tỉnh mình lại vì giận bản thân không biết trân trọng.

Có những thứ chỉ đi qua trong một quãng thời gian ngắn của cuộc đời, mà đôi khi mình lại không kịp nói lời chào tử tế. Có những điều mà đôi khi chẳng thể lí tưởng cảnh, như thế là đã trôi xa và là những người như bị dẫn đường lùi về kí ức vàng.

Hai mươi tuổi, lòng mình vẫn đau đáu lại mỗi khi người thầy vui khói bếp đọc đường non. Mình soi bóng trên hiên nhà, thầy vẫn gấp chiếc võng, ngồi ăn cơm chan cá kho khô sấp mặt sốt mùi thân quen. Thầy là thầy của lòng yêu thương, người đã cùng mình lội xà vẹt ướt, ôm bó gạo đi mấy tạ gỗ ghép tường, là người ủ ấm những chiều đông ngồi nhìn về mảnh ruộng chồi non. Và cả những lần cuối, mình ngồi trên chiếc võng đỏ trong mảnh vườn, đung đưa qua từng buổi trưa vắng, kể cho thầy những điều thật ngớ ngẩn.

Những hình ảnh, mùi hương ấy từng bình thường đến nỗi mình chỉ muốn lớn lên thật nhanh để được ngắm nhìn từ nơi lạ khác. Bây giờ, cũng chính những điều ấy lại lớn đến mức để lấp đầy cả tuổi thơ.

 

Chèn link sản phẩm TRỐN LÊN MÁI NHÀ ĐỂ KHÓC

Tiếp heading 2

Viết bài

Tổng

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *